Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 6

 Anh vẫn duy trì khoảng cách song song như vừa rồi cùng Thư Muội Dao, đi bên cạnh đôi chị em, nhìn Thư Muội Dao bị em gái kéo bên này ăn một chút, bên kia chơi một ít, đương nhiên anh cũng bị yêu cầu gia nhập hàng ngũ cùng các cô.

Bởi vì lúc hai người đến đã không còn sớm, thời gian có hạn, bọn họ rất nhanh dạo qua một vòng, sau đoàn người lại chạy đến chỗ em trai Thư Muội Dao, đi tới phòng nghiên cứu của Thư Dật Thanh.

Cậu hiện tại còn đang xử lý công việc mà giáo sư quăng cho, vốn định tính ra ngoài hội họp cùng mọi người, sau Thư Muội Dao bảo sẽ đến phòng nghiên cứu, chờ mọi người mang đồ ăn đến cho là được rồi.

Đến đó, giống như lúc nãy, Chung Ấn Nghiêu lại lần nữa bị đánh giá.

Nhưng thái độ của Thư Dật Thanh sẽ không thoải mái giống Thư Ngọc San, cậu chỉ lễ phép chào hỏi anh, sau liền không nói nữa.

“Em có ngủ đủ không đó?” Thấy em trai có quầng thâm ở mắt, tư thái chị cả Thư Muội Dao lại đến rồi.

“Có mà.” Thư Dật Thanh ở trước mặt chị cũng chỉ như đứa trẻ, đối diện với chất vấn của cô.

“Giáo sư của anh rất tàn nhẫn nha, quăng hết một đống công việc cho anh làm!” Thư Ngọc San bắt lấy cơ hội liền vội vàng đâm chọc.

“Ai bảo quyền sát sinh anh toàn bộ rơi vào tay ổng.” Vẻ mặt cậu cũng rất bất đắc dĩ. “Dù sao cũng là học tập kinh nghiệm.”

Khi một nhà bọn họ đoàn tụ nói chuyện, Chung Ấn Nghiêu chen vào không được liền bị vứt một bên, nhưng anh không có chút nào không thoải mái, lẳng lặng mỉm cười nhìn chị em họ nói chuyện với nhau, thuận tiện ngắm mấy đồ bên cạnh.

Hơn nửa giờ trôi qua, Thư Muội Dao dặn dò cùng nhắn nhủ xong, cuối cùng trả lại thời gian cho em trai tiếp tục làm việc. Hai chị em bắt đầu thu dọn rác đồ ăn, Thư Dật Thanh lúc này quay đầu lại đấu mắt với anh lần nữa.

Đây là lần thứ hai Chung Ấn Nghiêu đi vào trong phòng được để mắt đến.

Tuy nói thái độ đối phương lạnh lùng, Chung Ấn Nghiêu vẫn lộ ra ý cười thân thiện, chủ động cùng cậu bắt chuyện.

“Dật Thanh.”

Hiển nhiên không thể chấp nhận một người đàn ông xa lạ gọi tên thân mật của mình, nhưng có chị ở đây, cậu cũng không dám phát tác.

Chung Ấn Nghiêu không để ý thái độ của cậu. “Cái này……” Anh chỉ về phía một chồng tập san cùng tính toán bên cạnh. “Chỗ này tính toán có vấn đề.”

Thư Dật Thanh mi tâm nhăn lại, vẻ mặt kỳ quái đi đến cạnh anh, cầm lấy tập tính toán.

“Công thức bên này,” Anh chỉ chỗ một đề toán chưa giải xong. “Chỗ này em viết ngược rồi, có số tự, sẽ làm kết quả tính toán có chút nhầm lẫn.”

“Anh hiểu công thức tính toán này?” Tính toán lại chỗ anh chỉ, thái độ của Thư Dật Thanh chuyển thành vẻ hồ nghi.

“Còn tạm được.” Chung Ấn Nghiêu chỉ mỉm cười. “Em muốn lập giả thiết sao?”

“Cái gì?”

“Anh thấy em là đang dùng Metal Ray. Cái này ở Đài Loan ít người dùng.”

“Uh, tôi chỉ thử thôi,” Cậu nhìn về phía một bàn bộ sách, nhún nhún vai. “Dùng Photon Mapping tính mấy bản kế hoạch, kết quả cũng không ổn lắm.”

“Photon Mapping có vẻ nhanh, nhưng như vậy sẽ rườm rà, em nên dùng Brute Foce Method tính thử, tuy rằng muốn đúng phải mất mấy ngày.”Chung Ấn Nghiêu thái độ thoải mái mà thành khẩn đề nghị.

“Tôi vẫn còn đang học, cũng có thử qua, nhưng là dùng Brute Foce Method vẫn có vài chỗ cần hỏi.”

“Nhưng vết sáng so với Photon Mapping nhìn đẹp hơn nhiều.” Anh nói. “A, hoặc là cũng có thể dùng Final Gathering chỉnh sửa thêm, cái đó trước phải tính địa đồ quang tử, nhưng có thể tiết kiệm được thời gian, hình ảnh cũng……”

“Anh biết FG?” Thư Dật Thanh cuối cùng cũng thay đổi thái độ lạnh lùng, có vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Một chút, anh có vài đồng nghiệp tương đối lành nghề cái này.” Anh vẫn ngây ngốc mỉm cười, “Bọn họ không cần phòng chụp ảnh chuyên dụng, mấy thứ chụp ra so với thật còn thật hơn.”

Thư Dật Thanh nghe vậy bật cười.

Mà một bên, Thư Muội Dao cùng Thư Ngọc San nghe hai người nói chuyện với nhau, các cô hoàn toàn không hiểu có chỗ nào buồn cười, vẻ mặt không hiểu nhìn hai người đàn ông đột nhiên thân thiết với nhau, hình như trong thế giới đó chỉ có hai người bọn họ hiểu được.

Thư Muội Dao biết ham muốn học hỏi của em trai rất lớn, nếu Chung Ấn Nghiêu có thể giúp cậu, cô cũng vui vẻ cho hai người chậm rãi tán gẫu. Dù sao hôm nay cô cũng đã nói với Bội Vân là sẽ không trở về.

Hai chị em ngồi một bên nói chuyện nhà, chờ bọn họ tán gẫu cho đã nghiền.

Kết quả, ba giờ đồng hồ liền trôi qua, cũng đã qua thời gian ăn tối.

Cuối cùng vẫn là Chung Ấn Nghiêu lái xe chở bốn người, đến nhà hàng cùng nhau ăn cơm.

Khi bọn họ ăn xong bữa tối, đưa hai người trở về kí túc xá của trường, Thư Dật Thanh sau khi xuống xe đứng bên cửa sổ, kề tai Thư Muội Dao nói nhỏ

“Chị, nếu anh ấy muốn làm anh rể, em cũng tán thành.” Cậu biết em gái đã chứng tỏ lập trường, “Anh ấy rất lợi hại nha, thực sự không biết được đó, có anh rể như vậy thât tuyệt.”

“Thư Dật –”

“Anh A Nghiêu, cảm ơn bữa tối của anh!” Không đợi chị gái phát tác, Thư Dật Thanh lập tức kéo cao âm lượng hô to với Chung Ấn Nghiêu, tiếp theo cùng em gái rời đi.

Để lại hai người trong xe còn đang xấu hổ.

“À…… Anh đưa em về nhà.” Không khí ngưng trệ vài giây, Chung Ấn Nghiêu vội vàng nói.

Nghĩ cũng biết lúc nãy em trai nói cái loại âm lượng lặng lẽ kia, khẳng định mọi người trên xe đều có thể nghe thấy, Thư Muội Dao thực hận không đào được cái động ình chui vào.

“Tiền bữa tối, tôi sẽ trả cho anh.”

“Không cần, là anh nói muốn mời khách.” Lần nữa chạy trên đường, anh trả lời tao nhã nhưng cũng thật kiên định.

Thư Muội Dao trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ nhàng, “Cám ơn.”

“Không cần khách khí. À, hôm nay anh chơi thực sự rất vui vẻ.” Anh vội vàng sửa đề tài, “Ngọc San cùng Dật Thanh đều rất hoạt bát.”

“Hai đứa rất thích anh.”

“Anh, anh cũng rất thích bọn họ.” Anh khẩn trương nói.

Lúc này, Thư Muội Dao mới phát hiện mình nói câu kia khiến hai người lúng túng biết bao.

“…… Uh.” Cô cảm thấy có lẽ mình đang mệt mỏi, đầu óc suy nghĩ trì độn rất nhiều, để tránh không cẩn thận lại đẩy mình vào cảnh giới xấu hổ, vẫn là đừng nói có vẻ tốt hơn.

Cô tựa đầu về một bên, nhắm mắt lại.

Chung Ấn Nghiêu nghĩ cô mệt mỏi.

Thời gian đã hơn 10 giờ tối, năm giờ sáng Muội Dao đã phải đi làm ở cửa hàng ăn sáng rồi, hiện tại hẳn là đến giờ cô đi ngủ.

Anh im lặng không lên tiếng nữa.

Ngoài của sổ cảnh xe đi không ngừng qua lại, độ ấm trong xe so với bên ngoài ấm hơn một chút, Thư Muội Dao từ từ nhắm hai mắt, dựa sát vào ghế, nghe hương vị da thuộc nhè nhẹ, dần dần có mệt mỏi.

Nhưng người đàn ông bên cạnh lại làm cho cô căng thẳng đến không dám ngủ.

Anh rõ ràng thực ôn hòa, có thể khiến người ta an tâm, nhưng mà cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần như thế, trái tim cũng đập nhanh co rút lại.

Một buổi chiều, vào ngày nào đó của một tháng trước cô sớm đã quên, bản thân còn nghĩ anh là một kẻ ngốc nghếch, một người đàn ông nói chuyện với con gái lắp bắp đến đáng thương.

Cô nghi ngờ sao lúc đó cô lại cảm thấy anh thật đáng thương?

Trên thực tế, vẻ ngoài của anh rất được, tính tình tốt, một người thành thật, lại có công việc đàng hoàng, những thứ này cũng đủ để ột người đàn ông vượt qua bài thi tuyển chồng của phụ nữ.

Hơn nữa ngay cả em trai kiêu ngạo đạt được học bổng như uống nước sôi của cô cũng vô cùng bội phục anh, điều này càng chứng minh anh đâu chỉ có ưu tú như thế.

Cô không hiểu, người đàn ông như vậy, thì rốt cục coi trọng điểm nào ở một cô nàng tầm thường tiêu chuẩn chẳng bằng ai như cô?

Xe thong thả đi vào ven đường rồi ngừng, bọn họ đang ở “chỗ phát sinh vụ án” gần siêu thị hôm trước, nhà trọ Thư Muội Dao thuê ở ngay cạnh.

“Muội Dao.” Chung Ấn Nghiêu nghĩ cô đang ngủ, nhẹ nhàng lay bả vai cô, đánh thức.

Thư Muội Dao thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Uh.” Cô cố gắng trấn tĩnh tiếp tục diễn trò, thanh âm bình thường như vừa tỉnh ngủ.

“Về nhà, anh lên cùng em được không?”

“Uh.” Cô tùy ý đáp lại.

Nghe thanh âm cô có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, người vẫn còn làm tổ trên ghế, không có chút nào nhớ tới tình huống của bản thân, anh lại hỏi cô, “À…… Em vẫn nên ngủ thêm……”

Cô trong lòng không biết nói gì.

Cô ngủ thêm chút nữa, anh liền không cần về nhà sao?

“Không cần.”

“Vậy……”

“Anh không phải muốn nói chuyện với tôi sao.” Cô cố gắng ra vẻ thái độ tùy ý nhắc tới.

“A……Đúng, đúng rồi.” Giọng nói lại căng thẳng.

Thư Muội Dao chuẩn bị đủ tâm lý, cuối cùng mới quay đầu về phía anh.

“Ừ?”

Trong xe tối như vậy, cô vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt của cô và đối phương chống lại nhau, vẻ mặt cứng ngắc như bị sét đánh.

“Hôm kia……” Chung Ấn Nghiêu đang tìm lại giọng nói của mình. “Cái đó…… Anh cảm thấy…… vẫn nên xin lỗi em.”

Cô nhìn anh, không giải thích được ý tứ phía sau câu nói đó.

“Anh ít nhất…… phải nên hỏi ý kiến của em…… Đột nhiên liền…… À như vậy có chút không lễ phép……” Anh lại bắt đầu lắp bắp.

“Anh cảm thấy hỏi trước, tôi sẽ đáp ứng sao?”

“Anh không biết, có lẽ…… Có lẽ một nửa?” Anh nói xong chột dạ. “Ờ…… Khả năng không cao như vậy.”

“Ngày hôm đó anh nói sẽ không xin lỗi.” Trong đầu còn chút rạo rực, nhìn anh căng thẳng như vậy, Thư Muội Dao bắt buộc bản thân phải biểu hiện trấn tĩnh.

“Đúng, hiện tại cũng vậy.” Anh nói, tiếp theo giải thích, “Anh sẽ không vì chuyện hôn em mà xin lỗi, nhưng hẳn là…… phải nói trước để em biết anh thích…… Thích em…… Cho em chuẩn bị tâm lý?”

Cho nên anh là vì sợ dọa đến cô mà xin lỗi, không phải vì hành động hôn cô?

Nhưng cái này không phải là cùng một chuyện sao?

Thư Muội Dao không hiểu logic trong lời anh nói, nhưng mà ít nhất hiểu được anh nói anh thích cô.

Suy nghĩ loạn thành một đống, trong đầu có rất nhiều điều muốn hỏi, trong lòng cũng không biểu hiện bình tĩnh được như bên ngoài, cô không có dũng khí như anh, cho dù căng thẳng đến lắp bắp vẫn dám nói ra lời giải thích.

Hai gò mà xuất hiện hơi nóng, hốc mắt cũng bởi vậy mà ướt át, não cũng như mắt phía trước có một tầng hơi nước, mông lung mơ hồ.

Cuối cùng, cô vẫn chỉ có thể đáp nhẹ một tiếng, “Ừ.”

Cố lấy dũng khí nói cả buổi, vẫn chỉ nhận được một tiếng “Ừ”, Chung Ấn Nghiêu cũng không hiểu, phản ứng này là tốt hay không tốt, anh còn có cơ hội hay không?

Ngẫm lại, anh cảm thấy vẫn phải liều thôi.

“Vậy…… Muội Dao?”

“Ừ?”

“Anh có thể theo đuổi em không?”

Xe lại lần nữa rơi vào im lặng, lâu đến mức Chung Ấn Nghiêu nghĩ cả ba lần mình bị cho loại rồi.

“À…… Anh là nói……” Anh còn không có thời gian chia buồn ình, ba mươi mấy năm trong cuộc đời được một lần chủ động theo đuổi đã tuyên cáo bị thất bại, phải vội vàng hoà giải, để tình hình đừng quá xấu hổ.

Nhưng lúc này, trong bóng đêm lại vang lên tiếng “Ừ” mà đêm nay anh đã được nghe mấy lần.

Ánh mắt anh nóng bỏng mà ngu ngờ nhìn cô chằm chằm, phảng phất như sợ mình nghe lầm.

“Được.” Thư Muội Dao không khống chế được hai má đỏ ửng, may mắn trong xe rất tối, chắc là không thấy rõ đâu. Hơn nữa cô gật đầu, cho anh một xác nhận lần nữa.

“A…… được……” Anh không dám tin. “…… Cám, cám ơn!” Anh sờ sờ mặt, sờ sờ đầu, tay chân không phối hợp cộng thêm luống cuống từ sau xe tìm kiếm một cái túi. “Cái, cái này…… này tặng em!” Anh đưa cho cô một cái hộp giấy nhỏ.

Thư Muội Dao có chút do dự nhìn hộp giấy, lại nhìn phía anh.

“Cũng không có gì quý giá, chỉ là cái kẹp tóc nhỏ.” Anh giải thích, “Anh, anh tìm Hân Di đi mua cùng…… Ờ, con bé đề nghị anh chọn cái này……”

Nghe vậy, cô nhẹ nhàng thở ra, lại xấu hổ vô cùng.

Hai ngày nay cô chính là trăm đắng nghìn cay ngăn cản Hân Di quấy nhiễu, đối với sự ép hỏi đều bảo không có, kết quả anh vừa thấy người đã nói muốn theo đuổi cô, còn tìm Hân Di đi chọn quà cùng, rốt cuộc là cô quá rụt rè, hay là anh quá không có thần kinh?

“…… Cám ơn.”

“Em mở ra đi, anh…… anh giúp em cài lên nhé?” Trước khi tay cô nhận, anh đột nhiên nói.

Cúi nhẹ đầu, dưới tầm mắt của đối phương mà chậm chạp mở ra hộp giấy tinh xảo thanh lịch, một đôi bươm bướm xanh biếc được gắn lên chiếc cài tóc cổ điển màu đồng, trên bươm bướm còn có mấy viên pha lê lóng lánh trong suốt, cô cầm lấy nó, đưa cho Chung Ấn Nghiêu.

Nhắm mắt lại, cảm nhận sự run rẩy truyền đến trên trán qua các đầu ngón tay, cô xoắn chặt hai tay, chỉ sợ mình không nhịn được mà môi cũng run lên, sẽ bị nhìn thấy.

Nhiệt độ da thịt phủ lên trán cô, tóc của cô, nhẹ nhàng, run run, vì cô mà cài lên chiếc cặp tóc xinh đẹp, lại điều chỉnh vài cái.

Cô đang đợi đối phương buông tay, chấm dứt cái cảm giác xa lạ làm ngực cô đau đến căng thẳng này.

Nhưng không đợi đến khi nhiệt độ ấm áp rời khỏi, ngược lại càng nóng hơn, hơn nữa là ấm áp toàn diện – anh nâng gò má cô lên, nhẹ nhàng hôn.

Cảm xúc trên môi làm cô mở mắt, kinh ngạc vừa mới xuất hiện, Chung Ấn Nghiêu đã rời đi.

“Thực xin lỗi……” Anh cúi mắt, hình như ngượng với cô. “Anh có chút…… Không kìm lòng được……” Anh đỏ bừng mặt. “Rất tuyệt …… Quả nhiên bươm bướm rất hợp với em.”

Thư Muội Dao khó khăn há hốc mồm. “Bươm bướm?”

“Ừ.” Anh lộ vẻ mặt xấu hổ. “Trước kia có vài học giả cho rằng bươm bướm… Bọn họ cho rằng cánh bươm bướm rất yếu ớt, không có khả năng vượt biển di dời giống như chim di cư, nhưng sau này chứng minh, bươm bướm quả thật có thể sử dụng đôi cánh mỏng manh kia của nó, vượt qua khắp đại dương.”

Tiếng nói của Chung Ấn Nghiêu trầm thấp quanh quẩn trong xe, như nói nhẹ với người thương.

“Anh cảm thấy em rất giống bươm bướm…… Thoạt nhìn yếu ớt, nhưng lại kiên cường dẻo dai khiến người ta phải kinh ngạc……” Anh nhìn cô. “Hơn nữa…… có một vẻ đẹp độc đáo riêng chỉ thuộc về mình.”

Một cảm giác khó nói nên lời run run chạy khắp toàn thân.

Đây là lần đầu tiên trong đời Thư Muội Dao nghe có người ca ngợi cô như vậy.

Là ai nói…… Anh không thú vị?

Là ai cho rằng…… người đàn ông này không biết nói chuyện với con gái?

Nghe giọng anh, nhìn vẻ mặt còn rất nghiêm túc chân thành đó, Thư Muội Dao gần như đã tin tưởng, cô gái mộng ảo xinh đẹp trong lời nói kia của anh chính là mình.

Được rồi, phải thừa nhận, chưa bao giờ nói chuyện yêu đương qua, cô cũng chưa từng được đàn ông theo đuổi qua, giờ phút này, thật sự có chút choáng váng rồi.

Rốt cuộc là anh lừa cô, hay Hân Di lừa cô?

Hay lại do mình hiểu nhầm cái gì rồi? Ở trước mặt cô, Chung Ấn Nghiêu căn bản không phải cái người thường xuyên bị phụ nữ đá, trạch nam nhàm chán không thú vị?

Trong xe lờ mờ, hai người nhìn nhau, trong mắt ánh sáng lưu chuyển.

Đường nét của anh, dưới ánh đèn chiếu sáng mong manh, phảng phất thành một người khác.

Một người cao lớn, đẹp trai, trang phục luôn quy củ, lại là một người đàn ông hay thẹn thùng xấu hổ.

Thư Muội Dao cảm thấy, mình nên đi rửa mặt cho tỉnh lại, nếu không tiếp tục cùng anh trong không gian này, cô chỉ sợ mình sẽ chủ động nhào tới.


Chương 6


 Lại là một ngày sáng sớm.

Đã mất việc, Thư Muội Dao sáng sớm không có việc gì, đột nhiên nhàn nhã hẳn.

Trong khoảng thời gian này, cô dọn dẹp sửa sang lại nhà ở, cũng đi xuống la cà ở phòng làm việc của bạn tốt, thuận tiện giúp đỡ.

Văn Bội Vân vô điều kiện chứa chấp dân du mục lang thang là cô, cũng có ý tính toán chút tiền lương cho cô.

Sáng hôm nay, cô nhận được điện thoại của em gái Thư Ngọc San.

“Chị, chị tính xem lúc nào mang anh Ấn Nghiêu đến ăn cơm cùng chúng ta?”

“Sao lại muốn chị dẫn anh ấy đến ăn cơm?” Đang phơi quần áo, cô ngừng lại.

“Ai da, anh ấy ưu tú như vậy, chị còn không mau giật câu đi nếu không thì em và anh trai sau này sẽ không được thấy anh ấy nữa, tiếc lắm.”

Thư Muội Dao trong lòng không biết nói gì.

Mới chia tay không có bao lâu, con nhóc này có phải quá khoa trương rồi không?

“Chị cho anh ấy số của em, các người tự hẹn nhau đi.”

“Làm ơn đi mà, người ta muốn theo đuổi chị đó!” Ở bên kia điện thoại, Thư Ngọc San đã sớm trợn mắt. “Chị đang làm gì vậy?”

Hóa ra em gái muốn điều tra chuyện?

“Phơi quần áo, chút nữa ra ngoài đi làm.”

“Bỏ việc đi chị!” Thư Ngọc San lớn tiếng thở dài, luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, “Đã nói với chị rồi, hiện giờ em có thể tự mình kiếm được tiền, sao chị cứ phải để mình mệt mỏi vậy!”

“Không nuôi các em, chị còn phải nuôi mình chứ. Bỏ việc rồi, em muốn chị ăn không khí sao?” Dùng bả vai kẹp lấy di động, cô tiếp tục chỗ quần áo còn lại.

“Chị không phải đang làm ở chỗ chị Bội Vân sao, bỏ làm chỗ khác đi, tiền đủ dùng là được rồi, không cần khiến mình mệt như vậy, nếu không chị làm sao có thời gian hẹn hò cùng anh Ấn Nghiêu chứ!”

Lại là anh Ấn Nghiêu…… Cô đang nghi ngờ có phải Chung Ấn Nghiêu lén“đút lót” cho em gái, muốn con bé nói chuyện giúp hay không. (aoi: chú ý chú ý từ ‘đút lót’ là của bạn chen vào :”>)

“Bội Vân còn phải vay để trả nợ, hơn nữa cô ấy còn bận bịu công việc, chỉ thiếu chân chạy việc, em muốn chị tranh việc, rồi trở thành gánh nặng cho cô ấy sao?” Nhóc con thiên binh này.

Thư Ngọc San bị cô nói lấy lệ không đáp lại được.

“Dù sao chị không cần làm nhiều việc là được!” Từ nhỏ đã nhìn chị cả vì bọn họ mà vất vả kiếm tiền, ép buộc bọn họ nhất định phải vào được đại học, hơn nữa lên đại học rồi cũng không cho bọn họ làm thêm, sợ ảnh hưởng tới việc học.

Mặc dù cô và anh trai cũng có thể trong trường vụng trộm “tích trữ tài nguyên”, nhưng cái này không đáng kể, không giúp ích được mấy. Thật vất vả anh trai có thể chia sẻ gánh nặng cùng chị cả, tiếp theo cô cũng có thể tay làm hàm nhai, tuy năng lực không đủ để chị cả hưởng phúc, nhưng cũng hi vọng có thể thấy chị sống cuộc sống thoải mái, đem lại cho chị thời gian vui vẻ.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .